Cồng chiêng - hơi thở của đại ngàn Tây Nguyên giữa Thủ đô
(Chinhphu.vn) - Sự hiện diện của đồng bào Tây Nguyên tại Làng Văn hóa- Du lịch các dân tộc Việt Nam không chỉ làm phong phú đời sống văn hóa mà còn góp phần bảo tồn giá trị di sản của một trong những vùng đất giàu bản sắc nhất Việt Nam.

Du khách hòa mình vào văn hóa Tây Nguyên. Ảnh: VGP/Minh Thúy
Khi ánh mặt trời dần hiện lên sau những mái nhà rông cao vút, không gian tại khu làng Tây Nguyên bỗng rộn rã trong tiếng cồng, tiếng chiêng trầm hùng. Từng nhịp chiêng vang lên, ngân dài, như gọi về những linh hồn tổ tiên, như kết nối con người với thần linh và với chính cội nguồn của mình.
Nghệ nhân Ưu tú Y sinh (đồng bào Xơ Đăng, tỉnh Kon Tum) kể: "Ngày xưa, cồng chiêng là thứ thiêng liêng nhất của buôn làng. Một chiếc chiêng có thể đổi được hàng trăm con trâu, nhưng không ai dám bán, vì mất chiêng là mất hồn làng. Hôm nay, tôi đánh chiêng không chỉ để biểu diễn, mà để con cháu tôi còn nhớ rằng, chúng ta có một Tây Nguyên hùng vĩ".
Âm thanh vang lên, không lạc lõng giữa Thủ đô mà thấm vào lòng những người đang lặng lẽ lắng nghe. Trong phút chốc, Hà Nội như nhường chỗ cho đại ngàn, cho những cánh rừng bạt ngàn và những bản làng ẩn mình bên sườn núi.
Cồng chiêng ngân nga cũng là lúc những cô gái Ê Đê, Gia Rai, Ba Na trong những bộ váy thổ cẩm duyên dáng bắt đầu nhịp múa xoang. Họ nhún chân nhẹ nhàng, hai tay giơ cao, chuyển động theo tiếng chiêng, tiếng trống.
Trong từng cử động của điệu múa, có những ký ức đang được kể lại – ký ức về những buôn làng đang đổi thay từng ngày, về một Tây Nguyên đang vật lộn giữa nhịp sống hiện đại nhưng vẫn khao khát giữ lấy bản sắc của mình.
Không chỉ là biểu diễn, các nghệ nhân Tây Nguyên mang đến Thủ đô không gian sinh hoạt chân thực nhất của họ. Họ dựng những căn nhà dài, nhà rông bằng gỗ, mang theo những món ăn quen thuộc như cơm lam, rượu cần.
Nghệ nhân Katơr Vinh (đồng bào Raglai đến từ tỉnh Ninh Thuận) cầm trên tay một chiếc cồng nhỏ, bày tỏ: "Chỉ cần còn một người muốn nghe, muốn học, chúng tôi vẫn sẽ đánh chiêng, vẫn sẽ múa xoang, đến khi không còn sức nữa".
Không chỉ dừng lại ở những buổi biểu diễn, các nghệ nhân còn dạy múa, hướng dẫn cách sử dụng nhạc cụ truyền thống cho du khách. Trẻ em Hà Nội thích thú khi được thử thổi kèn bầu, đàn T'rưng hay tập những bước múa xoang đơn giản.
Bên cạnh đó, nghệ nhân Viết Thị Mai (đồng bào Tà Ôi) còn mang theo những bộ trang phục thổ cẩm, dụng cụ sinh hoạt và các món ăn đặc trưng như cơm lam, rượu cần để giới thiệu với du khách: "Chúng tôi mang Tây Nguyên đến đây không chỉ để trình diễn mà còn để mọi người hiểu và yêu quý văn hóa của đồng bào mình".
Họ mang trong mình tình yêu văn hoá và trách nhiệm bảo tồn, để những đôi tay nối vòng xoang, những bàn chân nện xuống đất đỏ, những chiếc chiêng vẫn vang vọng. Tiếng chiêng ấy không chỉ là âm thanh, mà là linh hồn của một vùng đất, là sợi dây vô hình níu giữ những người con Tây Nguyên khỏi trôi xa khỏi cội nguồn.
Minh Thúy